LÀM VƯỜN NHO CHÚA: 80-V31-Vở Kịch- Giờ Thứ Mười Một

MÃ SỐ: 80-V31

 Vở Kịch: “Giờ Thứ Mười Một”

Nhân vật:

  • Chủ Vườn Nho: Một người đàn ông trung niên, nhân hậu và bao dung, mang trong mình nỗi trăn trở về những người lao động.
  • Dũng: Người lao động lớn tuổi, từng trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, hiện đang ở tuổi nghỉ hưu nhưng vẫn phải kiếm sống.
  • Lan: Người mẹ đơn thân, phải lo lắng cho hai đứa con nhỏ, luôn bận rộn với những công việc vặt vãnh.
  • Nam: Thanh niên thất nghiệp, đầy hoài bão nhưng cảm thấy chán nản và mất phương hướng.
  • Thọ: Một thanh niên trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp nhưng chưa tìm được việc làm, cảm thấy mệt mỏi và lo âu.

Bối cảnh: Quảng trường làng, nơi những người lao động tập trung chờ việc. Không gian ảm đạm, ánh sáng nhợt nhạt, phản ánh tâm trạng nặng nề của mọi người.

Cảnh 1: Sự Chờ Đợi Nặng Nề

(Mọi người ngồi bệt dưới đất, gương mặt thất vọng, tiếng thở dài vang lên. Dũng ngồi một mình, nhìn xa xăm.)

DŨNG: (Thì thầm) Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi… Chỉ cần một công việc nhỏ cũng đủ để tôi trang trải cho cuộc sống.

(Lan xuất hiện, mang theo một túi xách nhỏ.)

LAN: (Thở hổn hển) Dũng ơi, tôi vừa đến từ bên kia chợ. Không có ai thuê cả. Chúng ta sẽ làm gì với tiền thuê nhà đây?

DŨNG: (Nhìn xuống đất, vẻ mặt chán nản) Tôi không biết nữa, Lan. Có lẽ chúng ta nên tìm cách nào đó để… (dừng lại) nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi.

(Nam và Thọ bước vào, tay không.)

NAM: (Chán nản) Mọi người ơi, tôi vừa thử đi khắp nơi để xin việc. Không ai cần tôi cả…

THỌ: (Gật đầu) Tôi cũng vậy. Dù đã gửi hàng chục hồ sơ nhưng không nhận được phản hồi nào. Tôi cảm thấy như mình vô dụng.

Cảnh 2: Nỗi Lo âu và Hy vọng

(Cả nhóm ngồi lại, tạo thành một vòng tròn, mỗi người lần lượt chia sẻ câu chuyện của mình.)

LAN: (Nước mắt rưng rưng) Tôi chỉ muốn có đủ tiền để mua thức ăn cho các con. Chúng cần sữa, cần gạo… Nhưng tôi đã đi xin việc khắp nơi mà vẫn không có gì.

DŨNG: (Nói nhẹ nhàng) Lan, tôi hiểu nỗi đau của cô. Tôi từng là người có công việc ổn định, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi… Chỉ còn lại nỗi thất vọng.

NAM: (Ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ước vọng) Nhưng chúng ta không thể từ bỏ! Nếu không có việc, có thể chúng ta nên tự tạo ra cơ hội cho chính mình.

THỌ: (Mỉm cười) Đúng rồi! Tôi từng nghe nói rằng “Cơ hội đến với những ai biết chờ đợi”. Có lẽ chúng ta nên tìm cách khác để tồn tại.

(Mọi người gật đầu, nhưng sự chán nản vẫn hiện rõ trong ánh mắt.)

Cảnh 3: Chủ Vườn Nho Xuất Hiện

(Chủ Vườn Nho bước vào, ánh mắt ấm áp và chân thành. Ông nhìn mọi người với sự thương xót.)

CHỦ VƯỜN NHO: (Giọng nhẹ nhàng) Tại sao các bạn lại ngồi đây? Không ai đến thuê các bạn sao?

DŨNG: (Ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi) Chúng tôi đã chờ cả ngày… Nhưng không có ai cần đến chúng tôi.

LAN: (Khẽ nói) Chúng tôi không còn sức để hy vọng nữa…

CHỦ VƯỜN NHO: (Mỉm cười) Nhưng tôi cần các bạn. Tôi cần những người có sức lao động, dù chỉ là trong giờ thứ mười một. Cùng nhau, chúng ta có thể tạo nên điều kỳ diệu.

(Mọi người nhìn nhau, sự ngạc nhiên và hy vọng bắt đầu lóe lên.)

Cảnh 4: Lòng Biết Ơn

(Mọi người đứng dậy, đi theo Chủ Vườn Nho, ánh mắt họ sáng lên một cách tự nhiên.)

THỌ: (Với giọng đầy cảm xúc) Cảm ơn ông… Thật sự cảm ơn vì đã cho chúng tôi một cơ hội.

NAM: (Mỉm cười) Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để không phụ lòng ông.

CHỦ VƯỜN NHO: (Nhìn mọi người với sự động viên) Hãy làm việc với lòng nhiệt thành. Các bạn có giá trị, không chỉ là công việc mà các bạn làm. Tôi nhìn thấy những điều tốt đẹp trong mỗi người.

(Mọi người cảm nhận được sự ấm áp và lòng nhân ái từ Chủ Vườn Nho.)

Cảnh 5: Niềm Vui Trả Công

(Cuối ngày, mọi người tập trung lại, ánh sáng bừng sáng hơn. Chủ Vườn Nho sắp xếp để trả công cho họ.)

CÔNG NHÂN LÀM TỪ SÁNG: (Khó chịu) Tại sao ông lại trả cho họ giống như trả cho chúng tôi? Họ chỉ làm việc một chút mà thôi!

CHỦ VƯỜN NHO: (Nhìn họ với sự bình tĩnh) Các bạn có biết rằng tình yêu không phân biệt ai làm việc sớm hay muộn không? Tình yêu thương của tôi dành cho tất cả mọi người.

NAM: (Gật đầu) Chúng tôi đã không tin vào lòng thương xót. Nhưng hôm nay, chúng tôi đã thấy điều đó qua ông.

LAN: (Nước mắt trào ra) Cảm ơn ông… Cảm ơn vì đã nhìn thấy giá trị của chúng tôi, dù trong tình cảnh khó khăn nhất.

Cảnh 6: Đoàn Kết và Tương Lai

(Ánh sáng dần tắt, nhưng mọi người vẫn đứng vững, tràn đầy niềm tin.)

CHỦ VƯỜN NHO: (Nói với tất cả mọi người) Hãy nhớ rằng, các bạn có giá trị và luôn được yêu thương. Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.

(Mọi người cùng nhau cầu nguyện, tôn vinh lòng thương xót của Thiên Chúa. Họ đứng dậy, ánh mắt ngập tràn niềm tin và hy vọng, cùng nhau bước ra ánh sáng.)

(Hết)