MÃ SỐ: 104-V35
LỜI KINH TRONG ĐÊM
Mùi thuốc sát trùng làm anh tỉnh giấc. Anh chưa quen với nó chút nào. Cũng đúng thật, ai lại muốn quen với cái mùi bệnh viện cơ chứ. Trời đã khuya, không khí thinh lặng tĩnh mịch bao trùm lấy anh. Anh trở mình, đưa tay lấy tràng chuỗi. Cơn đau ập đến chạy rân rang khắp cả người làm anh nhăn mặt. Sửa lại tư thế cho thật thoải mái, anh bắt đầu giờ kinh đêm của riêng mình.
***
Anh mở mắt thức giấc khi bầu trời trong veo. Vài chú chim hót líu lo đón chào ngày mới. Hôm nay lại là một ngày thật đẹp. Anh thấy má đang loay hoay chuẩn bị cháo cho anh; khuôn mặt má đã đầy những vết nhăn. Mấy ngày nay, má thường thức khuya để canh anh ngủ nên các vết nhăn, vết chân chim lại hiện lên rõ ràng hơn. Má đã vất vả nuôi hai anh em ăn học, thế mà, khi anh được xem như đã trưởng thành thì má vẫn còn phải lo lắng cho anh như vậy. Anh cố nở một nụ cười thật tươi để má bớt lo lắng phần nào.
– Hôm nay, ăn sơn hào hải vị gì mà thơm vậy mẫu hậu. – Anh trêu má.
– Món mới nha. Ngọc trai hầm. – Má cũng hùa với anh bằng một giọng dí dỏm.
– Mới sáng mà hai mẹ con vui quá nhỉ. Mai có món mới cho tại hạ ké một phần với nha. – Bác Thành giường kế bên cũng góp vui vào câu chuyện.
– Trẫm sẽ mời các hạ món sáng mai, nhưng tiền thì các hạ tự trả nha. Chứ trẫm cũng có tiền đâu mà trả giúp các hạ.
Mọi người phá lên cười sau câu đùa của anh. Ở cái phòng bệnh đặc biệt này, hiếm lắm mới vang lên những tiếng cười. Gọi là phòng đặc biệt vì đa số bệnh nhân ở đây chưa tìm ra được nguyên nhân bệnh của mình. Nó lại nằm gần phòng cấp cứu, nếu có vấn đề gì thì bác sĩ sẽ đến ngay. Anh vừa chuyển đến đây được vài ngày. Mọi người đều gần gũi và thân thiện với hai má con. Thế mới thấy, trong cái tình cảnh bệnh tật, người ta mới dễ gần lại với nhau hơn, dễ yêu thương nhau hơn. Ai cũng là người tứ xứ, thế nhưng ở đây họ như là gia đình, người thân của nhau. Họ giúp nhau mua phần cháo, lấy cho nhau ly nước, hỏi thăm nhau vào mỗi buổi sáng.
– Con bé Quỳnh có đến gặp con nhưng lúc đó con đang ngủ. Nó đưa con mảnh giấy rồi đi học mất rồi.
– Dạ, hôm qua con có nhờ em ấy tí việc ạ.
– Con bé vừa ngoan hiền, dễ thương mà còn lễ phép nữa chứ. Bữa giờ, má thấy nó hay chạy ra chạy vô thăm con. Hai đứa quen nhau à, mà quen lâu chưa?
– Má ơi. Con nhà người ta đang “đi tu” á. Con biết em ấy lúc con học lớp 11. Quỳnh với thằng Khang có ghé nhà mình chơi rồi mà, lúc tụi con đang chuẩn bị thi đại học ấy.
– Lâu quá má có nhớ đâu. Mà nó đi tu là chuẩn bị “xuống tóc” à? Tóc nó dài và đen mượt thế kia, tiếc thật!
– Haha. Em ấy theo đạo Công giáo. Em ấy tu làm “ma soeur”. – Anh bật cười sau những thắc mắc của má.
***
Anh với Khang là bạn học chung lớp cấp ba. Lớp 11, Khang mới chuyển vào lớp anh. Lớp anh là lớp nâng cao các môn khoa học tự nhiên, nên đối với Khang – người học lớp cơ bản năm lớp 10 thì những bài tập tương đối là khó nhai. Anh được cô chủ nhiệm phân công kèm Khang học. Khang có vẻ trầm tính, ít nói nhưng khi thân nhau rồi, anh và Khang có thể tranh luận với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Một lần ăn trưa, anh thấy Khang làm dấu thánh giá, anh mới biết Khang theo đạo Công giáo. Nhờ Khang, anh biết thêm nhiều điều về Chúa hơn. Khang còn mời anh về nhà dự lễ Chúa Giáng Sinh với gia đình cậu ấy.
– Đi xem diễn nguyện rồi đi lễ với tui nha. Hôm nay, ông sẽ được thấy tài diễn xuất hạng A của tui. Đâu có dễ mà xem được tui diễn đâu nhé.
– Thôi đi ba, để tui xem diễn viên ba xu như ông thì làm ăn được gì.
– Ừ, chờ mà xem.
…
Buổi diễn nguyện kết thúc, mọi người chuẩn bị tham dự thánh lễ.
– Thấy tui đóng vai thánh Giuse hay không nè?
– Ừ, hay. Mà “Mẹ Maria” diễn hay. Chứ ông diễn dở ẹt. “Mẹ” vừa xinh, dễ thương mà cười cũng đẹp nữa. Ông giới thiệu “Mẹ” cho tui với.
– Không. Giận rồi! Chuẩn bị vô thánh lễ rồi, ông nhớ những gì tui dặn chưa đó.
– Nhớ rồi. Nghiêm trang, sốt sắng và không đi rước lễ. Mà năn nỉ ông á, cho tui xin “info của Mẹ” đi.
…
– Sao Chúa Giêsu mới sinh mà giờ đã chịu chết trên cây thập giá rồi? – Anh thắc mắc hỏi Khang sau khi kết thúc thánh lễ.
Dường như câu hỏi của anh đã mở khóa Khang vậy. Khang ít nói dài dòng, khi tranh luận với anh cũng là những lập luận ngắn mà sắc bén. Nhưng mà bây giờ, Khang kể cho anh nghe chuyện Ađam – Eva, chuyện con người sa ngã, chuyện Chúa nhập thể và chịu chết trên cây thánh giá để cứu chuộc con người. Rồi Khang chốt hạ câu cuối: Tui sẽ tặng ông một cuốn Kinh Thánh trọn bộ. Ông đọc đi, đảm bảo ông sẽ thích cho mà xem.
Ngày hôm sau, anh phải năn nỉ đủ các kiểu và hứa bao Khang một bữa ăn cơm thì Khang mới cho info của cô bé hôm qua. Nhưng trước đó, Khang đặt cuốn Cựu Ước bằng tranh vẽ và bắt anh hứa sẽ đọc mới chịu đồng ý. Anh biết em ấy tên Quỳnh, nhỏ hơn tụi anh một tuổi và học chung trường. Khang còn bật mí là cô bé hay đi học sớm. Thế là từ đó, anh có thói quen đứng trước hành lang để thấy Quỳnh đi học mỗi sáng.
Khang giới thiệu anh làm quen với Quỳnh. Từ những buổi hai thằng rủ nhau đi chơi điện tử đã chuyển sang những buổi ba người cùng đi trà sữa, bánh tráng trộn,… Rồi có những khi Khang cố tình vắng mặt để trở thành cuộc hẹn của hai người. Anh và Quỳnh trò chuyện với nhau về chuyện bài vở, chuyện trường lớp, về những dự định tương lai. Anh sẽ trở thành một giáo viên dạy toán, còn Quỳnh thích học giáo viên mầm non. Những ngày tháng học trò của anh cứ bình lặng trôi qua. Thanh xuân lung linh rực rỡ có những tiếng cười trong trẻo của ba đứa, những cuộc tranh luận không hồi kết và những bài giảng dài cả cây số của Khang khi anh lỡ thắc mắc điều gì đó về Chúa.
***
Nhận được tin đậu đại học, anh vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì anh đã đậu vào ngành học mà anh thích, lo vì không biết liệu gia đình có đủ chi phí để lo cho hai anh em. Năm sau em gái anh cũng lên đại học. Trong thời gian đại học, anh cố gắng học thật tốt, chi tiêu tiết kiệm để đỡ đần phần nào cho mẹ. Anh cố gắng đạt học bổng của trường và ăn mì tôm cho qua bữa chứ không dám gọi về cho mẹ. Anh biết mẹ đã vất vả với ruộng nương để anh có thể theo con chữ, theo đuổi ước mơ của mình.
Năm 2 đại học, những cơn đau bắt đầu kéo đến. Đầu tiên là những cơn đau đầu nhẹ, rồi tiếp đến là cơn đau bụng âm ỉ. Anh nghĩ chắc tại mấy hôm nay, anh thức khuya ôn bài cho kì thi cuối kì, rồi ăn uống cũng thất thường nên bệnh dạ dày lại tái phát. Thế nhưng, những con đau dần kéo đến nhiều hơn. Cho đến một hôm, khi học kì II bắt đầu, cơn đau đã đánh gục anh, anh ngất xỉu ngay trên lớp học. Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Anh đăng vài dòng trạng thái trên Facebook: “Đăng nhập bệnh viện thành công. Tự thưởng thêm vài ngày nghỉ tết.” Anh vẫn lạc quan bông đùa khi bạn bè đến thăm anh. Khang cũng đến thăm anh với một cuốn Tân Ước mới cứng.
– Hứa tặng ông cuốn Kinh Thánh trọn bộ mà chưa được, lấy trước cuốn Tân Ước nhé. Ông đọc đi, đảm bảo cuốn thật sự.
Khang vẫn vậy, mỗi khi đến gặp anh lại mang cho anh một thứ gì đó. Học chung trường nhưng hai đứa ít gặp nhau. Ở tuổi đôi mươi, ai cũng có những con đường để bắt đầu cuộc hành trình vào đời. Bài vở, công việc làm thêm khiến tụi anh không có thời gian cho những cuộc hẹn nữa.
Anh cũng ít gặp Quỳnh hơn. Em ấy học tại Sài Gòn. Sau gần ba năm quen Quỳnh, anh định ngỏ lời thương với em nhưng anh đành chôn nó thật sâu trong lòng. Quỳnh bảo: “Quỳnh sẽ đi tu. Quỳnh sẽ theo Chúa Giêsu, sẽ đi đến một nơi thật xa để dạy trẻ nhỏ. Quỳnh sẽ dạy chữ A nè, chữ O tròn như quả trứng gà, … Quỳnh sẽ dạy tụi nhỏ làm toán, dạy tụi nó biết về Chúa, biết làm dấu, đọc kinh nữa nè …” Quỳnh líu lo kể cho anh nghe về ước mơ của em. Những buổi tối sinh hoạt cùng Khang ở nhà thờ, anh bắt gặp Quỳnh đang cầu nguyện với Chúa. Anh lặng thầm nhìn em, em lặng thầm nhìn Chúa. Anh thầm thương em trong lòng, em lại thương Chúa cách tuyệt đối. Anh biết Quỳnh đã tìm được tình yêu đích thực của mình.
***
Anh gấp cuốn Tân Ước lại, đưa tay lấy mảnh giấy sáng nay Quỳnh gửi và tràng chuỗi mân côi. Tràng chuỗi là món quà Quỳnh tặng anh khi anh đi nhập học. Chơi với hai đứa nó, anh cũng nhiễm tụi nó phần nào. Hôm nay là mầu nhiệm Năm sự mừng,…
– Anh Hai lại đọc kinh rồi. Nếu người ta không biết lại tưởng anh có đạo luôn á.
– Ừ. Chiều nay em được nghỉ à. Công việc ổn không nè?
– Dạ, cũng bình thường. Mà anh khỏe hơn chưa?
– Khỏe như trâu. Mẹ về nghỉ rồi à. Em sắp xếp mà ôn thi lại đi. Chứ bỏ thêm năm nữa là quên hết kiến thức á.
– Anh lại xạo. Thôi anh ăn cháo rồi nghỉ ngơi đi.
Trời bắt đầu trở mình, chỉ còn vài tia nắng héo hắt xuyên qua tàn cây bên ô cửa sổ. Những đám mây đen từ từ kéo đến, che lấp đi những ánh nắng yếu ớt cuối ngày.
***
Trời bắt đầu mưa rả rích trước hiên. Anh thức giấc giữa đêm vì cơn đau ập đến. Cắn chặt răng để bản thân không rên lên một tiếng nấc nào, anh không muốn làm mẹ thức giấc. Anh đưa tay cầm lấy tràng chuỗi. Anh hay lần chuỗi khi những cơn đau cắn xé anh. Anh cảm nhận từng cơn đau chạy trong từng thớ thịt. Anh nghĩ đến cảnh Chúa Giêsu cũng đã phải chịu đớn đau như thế này khi bị đánh đòn. Từng đòn roi đau đớn của chính Chúa, giờ đây có lẽ anh cũng cảm nhận được ngay bên trong chính thân xác hèn mọn này. Phải là tình yêu cao lớn bao nhiêu, cao cả thế nào thì mới có thể âm thầm chịu đựng hết tất thảy mọi sự đau khổ trên đời đến thế. Anh tự hỏi: “Chúa phải yêu thương con người đến nhường nào? Tình thương ấy, có ai đã cảm nhận được, có ai đã hòa mình, đã nên một cùng Ngài?”
Anh thấy mình yếu dần đi. Bầu trời trước mặt anh tối sầm lại. Anh mơ hồ thấy mẹ đang gọi bác sĩ tới. Mẹ nhìn anh, gọi tên anh. Anh muốn, muốn nhìn mẹ thêm một lần cuối cùng, muốn dành cho mẹ một lời nói, nhưng mọi thứ không như những gì anh muốn. Anh thấy mình chẳng còn đủ sức để cử động dù chỉ một tí gì đó. Anh lịm dần đi,…
“ Con cảm ơn.
Thứ hai thì gẫm: Đức Chúa Giêsu lên trời. Ta hãy xin cho được ái mộ những sự trên trời.”
Mưa vẫn rơi tí tách bên cửa sổ. Những hạt mưa long lanh vỡ tan trước khi trầm mình vào lòng đất lạnh lẽo.
***
Cuốn nhật kí của anh đặt ngay ngắn trên đầu giường.
Ngày … tháng … năm …
Bác Thành đi rồi. Mình mới gặp bác sáng qua. Nhanh thật! Mình thấy sức khỏe có vẻ yếu hơn. Mình nói dối mẹ là mình ổn nhưng mình biết mình không ổn tí nào. Mình sợ, mình sợ chết. Sợ thật, nhỉ! Mình còn nhiều thứ chưa làm được. Mình chưa báo hiếu được gì cho má. Ba mất sớm, má đã tần tảo nuôi hai anh em được ăn học. Mình chưa lo được gì cho bé Diễm. Mình còn chưa được đi dạy. Cuộc đời mình có lẽ sẽ…
Những cơn đau kéo đến nhiều hơn, những lúc đó mình cảm nhận được mình đang đồng hành cùng Chúa Giêsu trong cuộc thương khó. Khi lần chuỗi, mình thấy được bình an. Cảm ơn Khang và Quỳnh nè. Cảm ơn vì đã cho mình biết về Chúa. Cảm ơn vì đã đến với thanh xuân của mình. Dường như mình cũng nhận được thánh ân. Có lẽ điều hạnh phúc nhất mình nhận được là biết đến Thiên Chúa. Mình sắp về cùng Ngài. Mình sẽ biết được Thiên Đàng trong lời kể ra sao. À, mình có được về đến Thiên Đàng hay không? Mình cũng không biết nữa.
Ngày … tháng … năm …
Má ơi, con bất hiếu khi chưa đền đáp công ơn của má. Đôi vai gầy của má đã gánh vác bao nhiêu khó nhọc rồi. Má ơi, má đừng khóc nữa nhen. Con biết má thương con, má lén con mà khóc một mình. Con cảm ơn má, con thương má nhiều lắm.
Diễm nè. Hai biết em nghỉ học để phụ giúp má cho anh đi học. Anh chưa lo được gì cho em mà còn phải làm em khổ nhiều. Em học giúp phần Hai với nhé. Mà Hai nhờ em nè, em chăm sóc má giúp Hai với. Hai thật ích kỉ và vô trách nhiệm quá nhỉ. Hai lại giao hết trách nhiệm cho em rồi. Hai cảm ơn em, thương em.
***
Giữa thế giới rộng lớn bao la
Con bao người khát khao Tình Chúa
Nhưng tất cả chỉ là ái mộ
Là tình yêu vẫn mãi dở dang.
Chiều thứ bảy Tuần Thánh, trời bắt đầu ửng nắng sau cơn mưa tối qua.