Làm vườn nho cho Chúa: 71-V28-Ngôi Nhà Của Những Tâm Hồn Đồng Điệu

MÃ SỐ: 71-V28

 

 

Ngôi Nhà Của Những Tâm Hồn Đồng Điệu

Ngày tôi mới chuyển về xóm đạo này, mọi thứ còn xa lạ. Tôi là một người thích tự do, không muốn phải gò bó trong khuôn khổ của bất kỳ tổ chức nào. Cộng đoàn, trong mắt tôi, là một khái niệm mang tính ràng buộc. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ chỉ sống lặng lẽ trong thế giới nhỏ bé của mình. Nhưng rồi, thực tế cuộc sống đã dẫn lối tôi bước vào một không gian khác – một cộng đoàn với những con người đa dạng và đầy nhiệt huyết, nơi mà tôi đã học được ý nghĩa của việc sống cùngsống vì nhau.

Những buổi sinh hoạt đầu tiên, tôi không tránh khỏi ngại ngùng. Đối diện với những khuôn mặt chưa quen, nghe những câu chuyện xa lạ, tôi vẫn giữ khoảng cách, ngại ngần trước những lời mời gọi. Thế nhưng, bằng sự đón nhận và kiên nhẫn của mọi người, tôi dần thấy mình như hòa vào nhịp sống chung. Họ không ép buộc, không mong đợi tôi phải làm gì to tát; chỉ cần tôi có mặt, chỉ cần tôi góp tiếng cười hoặc đơn giản là lắng nghe. Chính sự nhẹ nhàng ấy đã dẫn tôi vào đời sống cộng đoàn một cách tự nhiên.

Cuộc sống cộng đoàn dạy cho tôi nhiều điều mà tôi khó lòng học được khi sống một mình. Ở đó, tôi không còn đơn độc với những khó khăn và nỗi buồn riêng tư. Tôi còn nhớ những ngày đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện cùng nhóm. Mỗi cuối tuần, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị những phần quà nhỏ để tặng cho các gia đình khó khăn. Đó là những bao gạo, gói mì, hay thậm chí là vài món đồ gia dụng. Từng lần cùng nhau sắp xếp, đóng gói, tôi cảm nhận được một điều rất đỗi giản dị nhưng thật sâu sắc: cuộc sống không phải chỉ có mình mà còn bao quanh bởi những người cần được chia sẻ.

Tôi nhận ra niềm vui từ việc cho đi, niềm vui từ việc thấy nụ cười của người khác khi nhận được sự giúp đỡ. Mỗi ánh mắt, mỗi lời cảm ơn chân thành từ những người nhận là một món quà tinh thần mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có được. Cộng đoàn trở thành một không gian mà tôi dần cảm thấy mình thuộc về, nơi mà niềm vui được chia sẻ và nỗi buồn được nhẹ nhàng hơn khi có sự hiện diện của những người cùng chí hướng. Dẫu vậy, không phải mọi chuyện đều diễn ra êm đềm. Trong hành trình gắn bó với cộng đoàn, đã có những thử thách và đôi khi là cả sự mệt mỏi. Sẽ có lúc ý kiến bất đồng, khi mà mỗi người có cách tiếp cận khác nhau, khi mà mọi người ai cũng muốn cống hiến nhưng lại chưa hiểu hết được nhau. Có lần, trong một buổi lên kế hoạch tổ chức đêm hội từ thiện, một vài thành viên không đồng tình về cách thức tổ chức. Mỗi người đều có ý kiến riêng, ai cũng cho rằng cách của mình là tối ưu. Cả nhóm đã mất hàng giờ để tranh luận, đôi lúc cảm giác căng thẳng khiến mọi người không thể lắng nghe nhau.

Nhưng chính trong những khoảnh khắc ấy, tôi thấy được sức mạnh của tình đoàn kết. Chúng tôi không bỏ cuộc, mà quyết định ngồi lại để lắng nghe nhau với sự tôn trọng và thấu hiểu. Qua đó, tôi nhận ra rằng sự khác biệt không làm suy yếu cộng đoàn mà ngược lại, nó giúp cộng đoàn phong phú hơn, đa dạng hơn. Đó là lúc tôi thấy được ý nghĩa thật sự của sự hiệp thông – một tinh thần sẵn sàng nhường nhịn và hòa hợp để xây dựng một môi trường chung vững mạnh. Tham gia vào đời sống cộng đoàn là một hành trình hai chiều, nơi mà mỗi người không chỉ cho đi mà còn nhận lại nhiều hơn thế. Cộng đoàn không chỉ là nơi chúng ta tham gia để cống hiến mà còn là nơi chúng ta nhận lại sự đồng cảm và hỗ trợ trong những thời điểm khó khăn.

Tôi còn nhớ một câu chuyện nhỏ khi trong cộng đoàn có một bác lớn tuổi mắc bệnh. Chúng tôi cùng nhau tổ chức buổi thăm hỏi, mang đến cho bác những món ăn, chút quà nhỏ và những lời hỏi thăm ấm áp. Buổi gặp gỡ không dài, nhưng đủ để bác cảm thấy an ủi và lạc quan hơn trong hành trình chống chọi với bệnh tật. Khi chứng kiến niềm vui trên khuôn mặt bác, tôi nhận ra rằng niềm vui không đến từ những thứ vật chất lớn lao, mà chỉ cần một chút tình người, một chút quan tâm là đã đủ để xoa dịu những nỗi đau.

Sau một thời gian gắn bó, cộng đoàn với tôi không chỉ là nơi gặp gỡ thường xuyên mà trở thành một ngôi nhà chung. Đây là nơi mà tôi có thể bày tỏ cảm xúc, chia sẻ nỗi lòng và nhận được sự động viên. Cộng đoàn là nơi tôi có thể tìm thấy những người bạn thân, những người cùng chia sẻ giá trị sống và động viên nhau vượt qua những chặng đường khó khăn. Mỗi khi có những sự kiện lớn trong cộng đoàn như lễ hội hay các chuyến đi thiện nguyện, chúng tôi cùng nhau chuẩn bị, tổ chức và trải nghiệm những niềm vui không dễ tìm thấy ở bất kỳ đâu. Cộng đoàn không chỉ dừng lại ở những công việc thường ngày mà còn là nơi nuôi dưỡng những giá trị sống bền vững, nơi mà mỗi người đều thấy mình thực sự có một vai trò, một sứ mệnh trong đời sống chung.

Hiệp thông không chỉ là sự gắn kết mà còn là một tinh thần sống động trong đời sống cộng đoàn. Ở đây, hiệp thông là sự kết nối của những trái tim, là sự hòa hợp của những con người với mục tiêu và giá trị chung. Như một vòng tay mở rộng, cộng đoàn chào đón mọi người, không phân biệt tuổi tác, hoàn cảnh hay tính cách. Mỗi cá nhân đều có thể đóng góp theo cách riêng của mình, và mỗi sự đóng góp đều là một phần không thể thiếu để tạo nên một cộng đoàn mạnh mẽ.

Khi nhìn lại hành trình của mình trong cộng đoàn, tôi nhận thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi học cách kiên nhẫn, học cách lắng nghe, học cách nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ. Cộng đoàn là một môi trường sống động, một trường học đời mà không sách vở nào có thể dạy hết được. Từng bước, từng thử thách, tôi dần nhận ra giá trị của sự kiên trì và lòng nhân ái. Tôi cũng học được cách tôn trọng sự khác biệt, bởi trong cộng đoàn không ai giống ai. Mỗi người đều có câu chuyện riêng, có những niềm vui, nỗi buồn và cả những mong muốn khác nhau. Nhưng chính sự đa dạng đó đã tạo nên một bức tranh cộng đoàn phong phú, nơi mà mỗi cá nhân đều có chỗ đứng, có giá trị riêng.

Tham gia vào đời sống cộng đoàn là một hành trình không bao giờ có hồi kết. Dẫu có những lúc khó khăn, mệt mỏi, nhưng chính những trải nghiệm đó lại làm cho cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa. Tôi không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng, bởi tôi biết rằng mình luôn có một nơi để trở về, một cộng đoàn để yêu thương và chia sẻ. Kết thúc mỗi buổi sinh hoạt hay những hoạt động của cộng đoàn, tôi đều cảm thấy lòng mình thêm ấm áp. Cộng đoàn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, một ngôi nhà tinh thần mà tôi luôn muốn gắn bó, đóng góp và gìn giữ.