MÃ SỐ: 56-V22
TRÊN NHỮNG NẺO ĐƯỜNG ĐỨC TIN
Đêm đã khuya, đường phố chỉ thấp thoáng vài bóng người qua lại, không gian đi vào tĩnh lặng như nghe rõ từng nhịp thở. Bên vỉa hè, một mình anh lững thững bước đi trong bộ dạng say xỉn, hơi men nồng nặc, bước chân xiêu vẹo. Vừa về tới nhà, anh đã lăn nhào xuống một góc phòng và hét lên thật to:
– “Chúa của em” ở đâu? Em bảo là Chúa yêu thương chúng ta mà, vậy sao một lúc Ngài nhẫn tâm lấy đi hai đứa con của chúng ta? Như thế mà gọi là yêu, là thương được à? Em bảo Chúa trả con lại cho anh, trả lại con cho anh, trả lại cho anh…
Tiếng gào thét xen lẫn nước mắt đau đớn của anh khiến cho trái tim chị như muốn vỡ vụn ra từng mảnh. Nỗi đau của anh cũng chính là nỗi đau của chị. Nhưng niềm tin và lý trí không cho phép chị gục ngã. Chị chẳng thanh minh một lời, bởi có những nỗi đau chẳng thể được xoa dịu bằng lời. Chị cũng muốn làm cho anh tin vào tình thương Chúa trong mọi nghịch cảnh, nhưng lúc này đây, chị chưa thể giải thích được.
******
Anh sinh ra giữa chốn Sài thành, trong một gia đình khá giả, ba mẹ là cán bộ đảng viên. Anh không chỉ đẹp trai, tốt bụng mà còn là một người thông minh, tài giỏi. Có thể nói anh là mẫu người lý tưởng cho những cô gái cùng thời. Là con một, nên anh được ba mẹ thương yêu, chiều chuộng hết mực. Bạn bè của anh thì nhiều vô kể, nhưng người mà anh chơi thân nhất là Tuấn. Khác với anh, Tuấn là một người Công giáo. Mùa Giáng Sinh năm ấy, Tuấn rủ anh đi dự đêm canh thức Giáng Sinh. Dù không cùng quan điểm tôn giáo, nhưng anh lại rất thích được nghe Tuấn kể về Chúa. Tuy vậy, ba anh không muốn anh chơi với Tuấn, đơn giản chỉ vì Tuấn là người Công giáo. Biết tính ba, nên anh đã lên kế hoạch “đào tẩu” để cùng với Tuấn đi dự đêm canh thức Giáng Sinh tại ngôi thánh đường gần nhà.
Lần đầu tiên trong đời, anh tham dự thánh lễ của người Công giáo. Anh chẳng hiểu gì cả, tất cả đều quá lạ lẫm đối với anh. Đưa mắt nhìn xung quanh, anh thấy ai cũng đứng trang nghiêm, sốt sắng. Mọi người ngồi, anh cũng ngồi theo. Vừa ngồi xuống, anh bỗng thấy bóng dáng một người con gái trong bộ áo dài trắng bước lên bục đọc sách. Chị đọc một đoạn sách, rồi sau đó cất cao lời ca. Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào và hết sức truyền cảm của chị như hút hồn anh. Anh chăm chú nhìn chị và lắng nghe từng ca từ mà chị hát.
Sài Gòn trở mùa. Mưa phùn bay lất phất qua khung cửa sổ. Trong lòng anh lâng lâng một cảm xúc khó tả. Anh nhớ đến chị và giọng hát tuyệt vời của chị. Chị xuất hiện như muốn chiếm trọn tâm trí anh. Anh cũng không hiểu tại sao mình có thể rung cảm trước một người con gái chưa từng gặp. Và rồi những cuộc hẹn hò giữa anh và chị bắt đầu. Anh say mê chị vì không chỉ giọng hát nhẹ nhàng, truyền cảm mà con người chị cũng vậy. Chị duyên dáng, hiền lành, dễ mến. Chị truyền cho anh một sức sống thật đặc biệt mà anh không biết diễn tả nó như thế nào. Với chị cũng vậy, ngay từ lần gặp đầu tiên, trái tim chị cũng đã rung động. Tình cảm của anh chị thật đẹp, nó lớn dần theo thời gian và cũng đã đến lúc tình yêu đã chín muồi. Chị dẫn anh đi học giáo lý và tham dự Thánh lễ. Bởi yêu chị, nên đón nhận “Chúa của chị” không phải là điều khó với anh, dù rằng trước đây anh không hề tin có Chúa. Hạnh phúc dâng đầy, anh chị quyết định tiến tới hôn nhân.
Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng diễn ra theo như dự tính. Ba anh là một người đảng viên, quan điểm vô thần đã in sâu trong con người ông, làm sao ông có thể dễ dàng chấp nhận con dâu ông là một người Công giáo.
– Con yêu cô ấy rất thật lòng, con mong ba mẹ đồng ý cho cuộc hôn nhân này của con.
– Đồ bất hiếu, mày có biết nó là người Công giáo không? – Ba anh giáng xuống anh một cú như trời giáng. Anh vẫn để yên cho ba đánh, vì nếu đổi chút đau thể xác để đến được với chị, thì anh sẵn sàng.
– Nếu mày lấy nó thì tao coi như mày không phải con tao. Ba anh tiếp lời.
Cái đau của cái tát không thể nào bằng cái đau khi nghe ba nói điều này. Bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn cố gắng sống là người con hiếu thảo. Hiểu rõ tình thương và những kỳ vọng ba mẹ đặt để nơi anh, nên chưa khi nào anh làm ba mẹ buồn lòng.
Nhưng hôm nay…
Anh không thể từ bỏ chị, vì chỉ khi ở bên chị, anh mới thấy cuộc đời này có ý nghĩa.
Trời mưa mỗi lúc càng nặng hạt. Anh ngồi yên trong góc nhà, không nói nửa lời. Cả tuần nay, gia đình anh có những khoảng lặng đáng sợ. Những khoảng lặng ấy như bức tường vô hình ngăn cản anh với ba mẹ. Anh biết tâm tư của bậc sinh thành, nhưng con tim anh không thể làm khác.
– Ông ơi, chẳng lẽ ông để tâm nhìn con trai của chúng ta sống như người mất hồn vậy hay sao?
– Bà đững lãi nhãi nữa, tui muốn phát điên lên đây rồi, tui phải làm gì đây?
– Tui thấy con bé nó dễ thương mà ông, thôi mình cho chúng nó đến với nhau đi ông ạ. Tụi nhỏ bây giờ dễ làm liều lắm ông, không cho mà nó có chuyện gì thì hối hận không kịp.
– Thực ra, tui cũng rất ưng con bé đó, với lại thằng con trai của chúng ta từ khi quen nó cũng trở nên chín chắn, có trách nhiệm hơn. Chỉ có điều con bé đó là người Công giáo. Tui đường đường là một Đảng viên cấp cao, làm sao tui có thể ăn nói với mọi người đây.
– Có sao đâu ông, mỗi người có quyền tự do tôn giáo mà. Con mình theo đạo Công giáo thì có gì xấu đâu. Biết đâu nó sẽ sống tốt hơn đấy ông ạ!
Ba anh trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng không đành lòng nhìn con đau khổ, ông đã đồng ý cho anh được đến với chị.
Rồi ngày hạnh phúc cũng đã đến, ngày anh được gia nhập vào đạo Công giáo, ngày anh và chị tay trong tay bước vào giáo đường để nói lên lời cam kết nên duyên vợ chồng qua Bí tích Hôn phối. Niềm hạnh phúc được nhân lên khi sau một năm, gia đình anh chị vui mừng đón chào hai thành viên mới. Anh chị cất cao lời cảm tạ Chúa. Hai bé gái càng lớn càng dễ thương, như những người hàng xóm vẫn thường gọi là “hai thiên thần nhỏ đáng yêu”.
– Anh ơi, hôm nay mình dẫn con đi chơi công viên thiếu nhi nhé!
Anh chị và hai con gái nắm tay nhau dạo bước trong công viên.
– Ba ơi, mua cho chúng con chiếc vòng này đi ba.
– Được rồi, hai con gái yêu của ba. Đeo vòng này là phải nhớ ba luôn ấy nhé!
Bỗng anh chị nghe tiếng kêu cứu thất thanh từ phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, cả hai chạy vội tới chỗ người bị nạn. Một bé gái bị rơi từ chỗ cầu tuột đang nằm xõng xoài trên vũng máu. Không một chút chần chừ, anh chị lao vào tìm mọi cách để cầm máu cho bé. Lẽ ra tình thương phải được đáp lại bằng tình thương, ân tình phải được đền đáp bằng ân tình. Nhưng sự đời vốn trớ trêu. Bởi kẻ xấu đã lợi dụng tình thương ấy để thực hiện một âm mưu độc ác. Tất cả chỉ là cái bẫy của bọn bắt cóc dàn dựng lên. Chỉ trong giây lát, hai con gái của anh chị đã bị bắt đi. Quay lại, anh và chị không thấy con đâu. Cả hai hốt hoảng đi tìm, nhưng bất lực.
Đã mấy tháng trôi qua, anh chị tìm đủ mọi cách để tìm lại hai đứa con, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Tưởng chừng niềm hạnh phúc sẽ kéo dài mãi trên gia đình nhỏ này, nhưng giờ đây cả một bầu trời đen tối đang ập xuống trước mặt anh chị. Một đức tin vừa mới nảy mầm, chưa kịp trổ sinh những cành lá xanh tươi, thì nó đã bị dập nát bởi cơn bão tố của nghịch cảnh. Quá đau khổ, anh đã đánh mất niềm tin, niềm hy vọng. Anh lao mình vào rượu chè, cuộc đời đối với anh giờ chẳng còn ý nghĩa gì. Rượu đã làm anh mất hết nhân tính và chị trở thành người cho anh trút giận. Cứ mỗi cơn say là chị phải chịu hứng trận đòn của anh.
Bên hiên cửa sổ, chị hướng mắt nhìn về ánh đèn hình Thánh giá nơi tháp chuông của giáo đường. Chị tin vào “Chúa của chị”, chị tin vào tình yêu của Ngài. Đó là động lực duy nhất giúp chị đón nhận nỗi đau. Trong sâu thẳm cõi lòng của người phụ nữ ấy đang mang theo ngọn đèn của đức tin, một ngọn đèn tuy yếu ớt, nhưng nó vẫn đủ để dẫn chị vượt qua đoạn đường đầy bóng tối đi về miền ánh sáng. Chị nhớ lại lời của ông Gióp năm xưa: “Chúa ban cho, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa” (G1,21). Chị cố gắng vượt qua nỗi đau để chăm sóc gia đình. Chị vẫn luôn ý thức rằng chính Chúa đã dùng chị đưa anh đến với đức tin, nhất định Chúa sẽ có phương cách để phục hồi niềm tin đã chết trong tâm hồn anh. Được sự động viên của người thân, bạn bè, chị tiếp tục sinh hoạt ca đoàn. Những khúc thánh ca chị hát đọng lại nơi mỗi người nhiều cảm xúc, bởi đó là tất cả tâm tình tận sâu thẳm tâm hồn của chị.
*****
Tiếng chuông chiều nơi thánh đường giáo xứ vang lên khiến anh giật mình. Đã lâu lắm rồi, anh chẳng quan tâm đến tiếng chuông nhà thờ, thánh lễ trở nên xa lạ đối với anh. Không hiểu sao tiếng chuông chiều nay cho anh một cảm giác khác. Anh mở hé cánh cửa bước ra, lang thang dọc trên vỉa hè đến nhà thờ. Đến cổng nhà thờ, tim anh bỗng đập thình thịch… Một giọng hát quen thuộc cất lên. Anh nghe rõ từng chữ: “Đời con như chiếc thuyền trôi, lênh đênh xuôi ngược dòng đời. Sóng ba đào xô lấp bủa vây giữa dòng con chới với tả tơi. Sao con không thấy Chúa đưa bàn tay đỡ nâng đời con? Để mình con chèo chống, này thuyền con sắp tan giữa dòng. Xin ban thêm niềm tin để con thấy Chúa luôn đồng hành. Cho con thêm sức mạnh để con thắng vượt ngàn gian nan. Cho con qua khổ đau, đường thánh giá giúp con tôi luyện. Đức tin thêm vững vàng, tình yêu Chúa nồng nàn chứa chan”.[1]
Anh bật khóc, khóc thật to… và chạy vội về nhà.
Giọng hát năm xưa của chị làm anh say mê, thì hôm nay, giọng hát ấy một lần nữa thức tỉnh anh sau một giấc ngủ dài trong tuyệt vọng và chán nản.
Mình không thể như thế này mãi, mình phải thay đổi.
Anh kéo cửa hộc tủ ra như để tìm một vật gì đó, nhưng trước mắt anh hiện lên một tờ giấy với bệnh án của chị. Anh không tin vào mắt mình. Cái gì đây?… Sao lại thế này?… Từng chữ trên tờ giấy cho anh biết chị đang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Nỗi đau này chưa vơi thì nỗi đau khác lại tới. Chỉ người trong cuộc mới thấm thía thế nào là tận cùng của nỗi đau. Đôi chân anh vốn đang lê lết từng bước nặng nề, nay như muốn ngã quỵ. Nhưng nghĩ đến căn bệnh chị đang phải mang trong mình, anh hiểu rằng chị đang cần lắm một bờ vai để che chở, anh nhất định phải đứng lên.
Màn đêm buông xuống, anh vẫn không tài nào chợp mắt. Anh bước ra phòng khách, bất ngờ thấy chị đang quỳ trước tượng Thánh giá, không nghe chị nói gì, chỉ thấy chị đăm chiêu hướng về Thánh giá. Nhìn thấy chị, không hiểu sao anh có cảm giác như có một luồng khí đang chạy dài từ trên đỉnh đầu xuống bàn chân anh. Hình ảnh những trận đòn mà anh đã giáng xuống thân thể gầy gò của chị trong những cơn say hiện lên rất rõ trước mắt anh. Anh thấy rùng mình… Đôi mắt tưởng chừng như khô lệ, nay bỗng chảy dài nước mắt lăn trên má.
– Tại sao cô ấy vẫn đối xử tốt với tôi? Một thằng chồng tồi tệ như tôi đâu đáng để cô ấy phải lo lắng, chăm sóc?
– Tại sao cô ấy vẫn mạnh mẽ như thế? Có phải tôi là người đã gây ra căn bệnh quái ác cho cô ấy?
Bao nhiêu câu hỏi đặt ra, lúc này đây, anh cảm thấy có lỗi với vợ rất nhiều. Anh đã quên đi trách nhiệm của một người chồng, để một mình chị đối diện với biết bao thử thách trong đời mà lại còn đối xử tệ với chị. Giờ phải làm gì đây để cứu lấy sự sống của vợ.
Anh bước tới ôm chặt chị. Cái ôm bất ngờ của anh khiến chị giật bắn người. Đã lâu lắm rồi, anh không cho chị cảm giác yêu thương này.
– Tại sao, tại sao… em không cho anh biết? Cái gì thế này?
– Anh đã sai, sai rất nhiều…. Anh xin lỗi em…
Nhìn tờ giấy bệnh án anh cầm trên tay, chị hiểu ra rằng anh đã biết tất cả. Chị nghẹn ngào… Tiếng khóc đã nấc lên thành tiếng. Bấy lâu nay, khi một mình chống chọi với đau khổ và căn bệnh, chị thấy mình thật mạnh mẽ, mà sao giờ này, trong vòng tay của anh, chị thực sự rất yếu đuối.
Anh vào gặp bác sĩ Thiên Ân, người đang trực tiếp điều trị cho chị. Qua cuộc trao đổi với bác sĩ, anh được biết bệnh của chị vẫn còn có thể điều trị được với điều kiện là phải có người hiến gan để tiến hành phẫu thuật ghép gan. Hiện tại, bệnh viện chưa tìm được lá gan thích hợp để ghép cho chị. Để cứu chị, anh tình nguyện hiến gan, nhưng sau khi kiểm tra, lá gan của anh bị nhiễm mỡ nên cũng không thể. Đang lúc nói chuyện, bỗng anh thấy chiếc vòng tay trên tay bác sĩ.
– Kìa chiếc vòng tay!
– Bác sĩ có thể cho tôi biết chiếc vòng tay này mua ở đâu không ạ? Anh nắm chặt tay bác sĩ và hỏi một cách vồn vã.
– Dạ, cháu chẳng nhớ chiếc vòng này mua ở đâu, kể ra thì dài lắm bác ạ!… Nói đến đây, cổ họng Thiên Ân như muốn nghẹn lại.
– Thực ra… cháu là một đứa trẻ mồ côi. Hai mươi năm trước, cháu và một người em song sinh đã bị thất lạc ba mẹ. Cũng may là chúng cháu được các soeurs nuôi dưỡng nên mới có ngày hôm nay. Chiếc vòng này là thứ duy nhất ba mẹ cháu để lại. Cháu luôn mang nó bên mình và mang theo cả hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm lại được ba mẹ.
Anh lặng người. Bờ môi run lên như muốn nói điều gì nhưng chẳng thể mở lời.
******
Soeur bề trên đã tường trình lại tất cả mọi việc cho anh nghe. Lúc này đây, ánh mắt anh sáng lên một nguồn sáng mới. Anh nhận ra kế hoạch tuyệt vời của Chúa. Vì bị phát giác, nên bọn bắt cóc đã bỏ hai đứa con của anh lại nơi cổng nhà tu viện. Và thật may mắn khi hai con được lớn lên trong vòng tay yêu thương của các soeurs. Chiếc vòng mà hai con anh nhõng nhẽo đòi mua ngày ấy, giờ như là một dấu chứng đặc biệt để anh nhận ra hai người con. Và tuyệt vời hơn, theo lời kể của soeur, người em song sinh của Ân Thiên là Ân Phúc bây giờ đã theo đuổi ơn gọi tận hiến và chuẩn bị khấn lần đầu.
Ân Thiên ngồi đó, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa soeur và người đàn ông mà cô tin đó là ba cô. Chẳng cần giải thích, cô đã hiểu ra tất cả. Cô chạy tới ôm lấy ba, hạnh phúc vỡ òa.
Tiếng gọi “ba” đã bật ra từ bờ môi của cô. Hai cặp mắt cùng chảy dài giọt lệ của hạnh phúc. Hai vòng tay siết chặt nhau như không để tuột mất một lần nữa.
Ân Thiên trở về phòng. Niềm hy vọng bấy lâu nay cô ấp ủ giờ đã thành hiện thực. Nó đến quá bất ngờ. Nhưng cô tin đây là sự thật. Cô bỗng nhớ đến hồ sơ bệnh án của chị. Cô bật dậy, xem lại từng trang hồ sơ. Không chần chừ gì cả, cô quyết định sẽ hiến gan để cứu chị. Thiên Ân quyết định giữ “bí mật”, chờ sau ca phẫu thuật mới cho chị biết tất cả sự thật.
Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Chị đã được cứu sống bởi lá gan của tình hiếu thảo mà người con gái đã thất lạc hơn 20 năm đã dành cho chị.
Anh dẫn con gái vào thăm chị và kể hết cho chị nghe về việc gặp lại con. Quá ngỡ ngàng, quá xúc động, chị thốt lên trong niềm sung sướng đến tột cùng: “Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương” (Tv106,1). Niềm hạnh phúc tưởng chừng như vụt tắt, giờ nó đã trở lại. Với anh lúc này, Chúa không còn là “Chúa của em”, nhưng là “Chúa của anh”, “Chúa của cả gia đình chúng ta”.
Cũng đã đến ngày lễ khấn dòng của Ân Phúc. Trước đó, soeur bề trên cũng đã cho Ân Phúc biết đã tìm được ba mẹ. Ân Phúc hồi hộp chờ ngày được gặp mặt. Trong ngày trọng đại này, cả gia đình hân hoan đến chung lời tạ ơn Chúa với Ân Phúc. Một niềm hạnh phúc tròn đầy mà Ân Phúc chẳng thể diễn tả hết bằng ngôn ngữ bình thường. Ngày Ân Phúc can đảm hiến dâng cuộc đời mình cho Chúa qua lời khấn dòng cũng chính là ngày gia đình được đoàn tụ.
*****
Chị vẫn tích cực tham gia ca đoàn. Nhưng từ hôm nay, đoạn đường từ nhà đến nhà thờ, chị không phải lẻ loi đi một mình, mà có anh cùng đi với chị. Anh không chỉ là một ca viên tích cực, mà với sự nhiệt tình, với tinh thần trách nhiệm, anh đã được mọi người chọn làm thành viên trong Hội đồng mục vụ giáo xứ.
Đêm nay, đêm Vọng Phục Sinh, cả gia đình anh dắt nhau vào thánh đường. Điều tuyệt vời hơn, bên ánh sáng của cây nến Phục Sinh, ba mẹ anh với nét mặt hân hoan, tay cầm ngọn nến đức tin và đang khoác vào mình chiếc áo trắng tinh tuyền của người được thuộc về Hội Thánh Chúa.
Tựa như những làn sóng dữ xuất hiện khi con thuyền đang ra khơi. Trên hành trình đức tin, vẫn luôn có những chông gai, thử thách. Có những cơn sóng lớn ập vào khiến ngọn đèn đức tin muốn vụt tắt, nhưng nó vẫn lớn lên và tiếp tục triển nở. Bởi đức tin ấy không chỉ dừng lại ở một con người, nhưng là sự nối kết giữa các tâm hồn đang cùng nắm tay nhau bước đi trên những nẻo đường của đức tin. Hãy vững tin vào tình yêu chúa, hãy luôn kiên trì và duy trì sự liên kết, hiệp thông với nhau trong cộng đoàn đức tin để ánh đức tin thực sự được cháy sáng và lan tỏa không ngừng.
[1] Lời bài hát “Cho con thấy Chúa”, Nữ tu Hiền Hòa.